Forum lớp 12i-k2
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Forum lớp 12i-k2

Trường Thành Sen -Tp Hà Tĩnh
 
Trang ChínhTrang Chính  Phòng chátPhòng chát  Latest imagesLatest images  GalleryGallery  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Cấm tuyệt đối không được dùng ngôn ngữ teen đâu đấy click để xem các bài viết mới nhất

 

 Nắng trong đôi mắt

Go down 
Tác giảThông điệp
Linh mily
Hạ Sĩ
Hạ Sĩ
Linh mily


Tổng số bài gửi : 243
xu ik2 : 974414
thank : 12
Join date : 16/02/2012
Đến từ : Thành phố Hà Tĩnh

Nắng trong đôi mắt Empty
Bài gửiTiêu đề: Nắng trong đôi mắt   Nắng trong đôi mắt Icon_minitimeFri Feb 17, 2012 5:13 pm

Tình yêu sẽ đến tự nhiên lắm và trong trẻo như một tia nắng đầu mùa, bạn chẳng bao giờ bắt được, chỉ có cách đắm mình tận hưởng mà thôi…

Khi còn học cấp 1, tôi vốn tính tình ngang bướng, thích nghịch ngợm quậy phá như con trai. Còn mấy nhỏ con gái trong lớp thì toàn chơi búp bê hai ngàn rưỡi một con bán trước cổng trường, với những hình dán bươm bướm, mấy nhân vật hoạt hình Nhật Bản mắt to lóng lánh, ăn mặc diêm dúa, mắt xanh mỏ đỏ… Thế nên tôi không chơi với tụi nó, mà toàn chạy theo tụi con trai trong tổ, chơi u, đá cầu, bắn bi, chọi xoài xanh, mua mì gói sống ngồi nhai rau ráu và chạy thục mạng khi mấy đứa sao đỏ bắt gặp….

Năm lớp 2, ngồi kế bên tôi là một đứa con trai tên Dũng, nó sáng láng nhất lớp, học giỏi và ngoan nhất đám con trai. Cô giáo bắt nó ngồi kế bên tôi để làm đôi bạn cùng tiến, tại học lực của tôi luôn đi ngược chiều với sự “năng động” ăn chơi của tôi. Ngồi với nó tôi học tập tiến bộ hơn thật, còn nó cũng được tôi dìu dắt tham gia đủ trò trên trời dưới đất. Nó tò tò đi theo tôi, về phe tôi trong mọi trò chơi. Từ hai đứa bạn chơi xã giao, nó và tôi trở thành cặp bè bạn vô cùng thân thiết. Có lẽ vì nó là đứa bạn duy nhất chịu đi theo tôi hái bông xuyến chi nho nhỏ xinh xinh giống cúc dại để tết vòng hoa (cái trò chơi duy nhất có hơi hướm con gái của tôi) và nó cũng là đứa con trai có một không hai trong mắt tôi khi chia sẻ với tôi về tình yêu những động vật nhỏ như tắc kè, chuồn chuồn, châu chấu, nhái bén... mà mấy đứa con trai khác đập chết để hù tụi con gái. Dần dần tôi thấy mên mến nó, hơn những đứa con trai khác một chút, rồi thấy bực mình, gây chuyện với nó mỗi khi nó nói chuyện với mấy đứa con gái... lớn hơn chút xíu. Mỗi khi bị tụi bạn chọc phá ghép đôi với Dũng, tôi thấy một niềm vui khe khẽ trong lòng, nhưng miệng vẫn cứ giả vờ hét ầm lên, tôi sợ bị la là con nít quỷ, mới có tí xíu tuổi đầu đã bày đặt nhăng nhít. Còn Dũng thì cứ cười cười hoài, nụ cười dễ thương của nó làm tôi xao động, để rồi về nhà cứ day dứt, chẳng biết nó có cảm giác như tôi không nữa.

Năm lớp 5 có mấy đứa trong lớp tôi rộ lên phong trào viết thư tình rồi quăng qua liệng lại cho nhau. Tôi vừa ngạc nhiên, vừa thấy hâm mộ cái sự “cả gan” của tụi nó, lòng cũng thấy nôn nao, chẳng biết có nên viết bức thư tình đầu tiên cho cậu bạn mặt còn búng ra sữa của tôi không. Tôi chưa kịp hành động thì cái phong trào viết thư tình của tụi nó đã tắt ngóm do cô giáo bắt được lá thư của thằng An và con Ngọc. Nội dung tuy lành mạnh nhưng cũng bị cô sạc một trận ra trò: “Hôm nay Ngọc có khỏe mạnh không? An có hai trái bơm, ra chơi chúng ta cùng ăn nhé! Tối hôm qua An không ngủ được vì nhớ Ngọc, gọi điện qua nhà Ngọc thì bị mẹ Ngọc kêu là Ngọc đã ngủ rồi”. Bức thư chân thành da diết, nhưng câu cú lộn xộn của thằng An bị đọc trước cả lớp, làm mấy đứa đã, đang và sắp viết thư tình như tôi chột dạ, vì chẳng có đứa nào muốn tình cảm “thầm kín” của mình bị đem ra đọc trước bàn dân thiên hạ, càng không muốn bị gọi điện cho phụ huynh như hai đứa tụi nó…

Rồi gần cuối năm lớp 5, lúc này tôi và Dũng đã ngồi xa nhau do cô giáo sắp lại tổ, chúng tôi cũng chẳng còn rong chơi như trước, mà phải học tập để đối mặt với kì thi chuyển cấp. Nhưng lâu lâu tôi vẫn lén nhìn qua bàn nó, bắt gặp ánh mắt nó nhìn tôi tự bao giờ… Một chút xao xuyến buồn bã len lỏi, rồi lại cuốn đi theo bao bài Toán, đề Văn cô giao hàng ngày...

Tự nhiên, một hôm vào giờ ra chơi, thằng Dũng tới ngồi kế bên tôi, bẽn lẽn xin tôi tờ nháp rồi lấy bút chì hý hoáy viết gì lên đấy, xong nó nhìn tôi bằng ánh mắt là lạ rồi hé cho tôi xem từng chữ “Dũng… Ân”. Nó bịt mất chữ ở giữa, rồi cứ bắt tôi đoán: “Dũng ghét Ân hả?”, “Dũng nhớ Ân hả”, “Dũng muốn đánh Ân hả?”… bao nhiêu câu trả lời tôi đưa ra nó cứ lắc đầu nguầy nguậy và mắt lại sáng long lanh hi vọng tôi đoán đúng… Nhưng lúc đó tôi đang giải không ra bài Toán, lại cộng thêm Dũng cứ bày cái trò bắt đoán đoán gì đó, tôi điên tiết hét ầm lên: “Bộ bị khùng hả? Nói gì nói lẹ lên, người ta đang làm bài mà cứ hỏi hỏi hoài”. Ánh mắt đang long lanh của nó được thay bằng ánh nhìn ngơ ngác rồi chuyển sang buồn bã. Nó chả nói gì lẳng lặng quay đi.

Từ đó đến cuối năm, có đôi khi tôi vẫn bắt gặp ánh nhìn của nó, nhưng tuyệt nhiên nó chẳng còn qua bàn bắt chuyện với tôi nữa. Tôi tưởng nó đang giận, tôi cũng nhớ nó lắm, nhưng không thèm bắt chuyện với nó trước và điều đó làm tôi tiếc mãi về sau…

… Ngày liên hoan cuối năm, tôi buồn bã vô cùng vì phải xa trường, xa mấy cây xoài xanh ở khoảnh sân sau, xa bạn bè và nhất là phải xa Dũng. Tôi tha thiết hi vọng nó lại bàn tôi, giây phút ngắm nhìn cái dáng ngồi thân quen của nó, tôi thấy lòng mình thắt lại, muốn chạy đến ôm nó một cái thật chặt. Rồi nó cũng đến thật, nó mang cho tôi một cái vòng hạt đá màu hồng, kèm một lá thư mà bảo về nhà hãy đọc. Nó làm đứa con gái bị té u đầu cũng chả thèm khóc như tôi rơm rớm nước mắt trên đường về nhà và sau cùng là òa khóc nức nở khi nhìn thấy bức thư vỏn vẹn ba chữ, viết chữ hoa in và chiếm gần trọn cả trang giấy:

“DŨNG THÍCH ÂN”

… Cái vòng đá nó tặng tôi cũng chẳng mang lần nào, một phần nhỏ là vì tôi ghét màu hồng và chẳng bao giờ đeo vòng tay, hai điều mà cậu bạn ngốc nghếch chơi với tôi bao nhiêu năm vẫn không nhận ra được, và phần còn lại lớn hơn, chính là vì chiếc vòng được tôi giữ kĩ trong cặp, tôi sợ làm rớt mất chiếc vòng và sợ làm rớt luôn những kỉ niệm quý báu cậu đã tặng tôi…

***

Gặp lại

Bốn năm cấp hai trôi qua, rồi cả năm đầu cấp ba đầy bận rộn, thỉnh thoảng tôi vẫn nhớ về cậu bạn đáng yêu. Lạ là chúng tôi cùng ở một thành phố mà chả bao giờ gặp lại nhau. Đến lúc này, Dũng vẫn là “mối tình đầu thầm kín và dang dở” của tôi. Đơn giản vì chắc chỉ có một cậu bạn đặc biệt như Dũng mới thích một con nhỏ đặc biệt giống-con-trai như tôi. Và còn bởi vì một nỗi niềm tiếc nuối mơ hồ, ước gì tôi có thể nói cho Dũng biết thứ tình cảm trẻ con bồng bột tôi dành cho cậu…

Năm tôi học lớp mười một cũng áo dài trắng như ai, nhưng tôi vẫn thấy mình là con bé vô tư, sống tự do thoải mái, vui vẻ yêu đời mà không cần phải theo khuôn mẫu “e lệ”, “nhẹ nhàng”, “khép nép” gì hết. Tuy nhiên bây giờ tôi đã chơi với cả con gái lẫn con trai, tôi tận dụng những năm cuối cùng của cấp ba để được vui vẻ hết mình, đùa giỡn với các bạn và đương nhiên là không chừa những trò quậy phá ra rồi. Lúc đó tôi thấy rất “ngứa mắt” một đứa con trai cao to học trên chúng tôi một lớp, ưa huýt sáo chọc ghẹo tụi con gái và ăn hiếp mấy đứa con trai lớp tôi. Được hội con gái trong lớp xúi giục và “khuyến khích”, tôi đi đến một cái quyết định rất ư là “máu me”: Tôi sẽ xì lốp xe của đứa con trai tên Hùng đó.

Vậy là một buổi chiều tháng Tư nắng chói chang, tụi tôi đến trường vào giờ mà lớp học phụ đạo buổi chiều của khối 12 và lớp học thêm của mấy thầy cô trường khác thuê phòng trường tôi để dạy sắp kết thúc. Tôi hỏi nhỏ Linh được giao trọng trách theo dõi chiếc xe của tên Hùng đó màu gì. Đang hăng máu nên chỉ cần đợi nhỏ trả lời là “xe Martin màu xanh” và nhìn theo hướng tay nó chỉ là tôi phăm phăm chạy đến để thực hiện kế hoạch đầy đen tối của mình. Tôi đã xác định được một chiếc Martin mới coong màu xanh lam dựng ngay dãy đầu. Vậy là ngoắc qua ngoắc lại không thấy ai, tôi ngồi xuống giả bộ nhặt đồ, nhẹ nhàng xì lốp sau xe của hắn. Nhưng nghĩ lại thấy ghét cái mặt nghênh nghênh của tên Hùng đó quá, vả lại đã lỡ làm việc xấu, thì thôi làm cho đến cùng, tôi xì luôn cả cái lốp xe trước. Kế hoạch thực hiện êm thấm và sạch sẽ, chẳng ai nhìn thấy.

Và vì thế, lũ con gái sau khi nhận được câu trả lời gây phấn khích từ phía tôi “xì xẹp hai bánh luôn rồi”, thì cả bọn hí hửng ngồi ở căn tin gần nhà xe đợi thấy bộ mặt thảm thương của tên đầu gấu sắp bị xù lông. Nhưng mà trời phụ lòng người, hay nói chính xác hơn là cái tính xớn xác hấp tấp của tôi đã phụ lòng cả đám bạn, tụi tôi đang ngồi thong thả nhấm nháp snack chờ đợi thì một đứa bỗng hét lên: "Gì kì quá vậy?!"

Cả lũ nhao nhao đứng lên nhìn. Hỡi ôi tên Hùng đầu gấu đang ung dung đạp xe ngang qua mặt bọn tôi, còn quay lại nhấm nháy huýt sáo chọc ghẹo. Cả lũ ngơ ngác, còn tôi chết trân nhìn theo. Nhỏ Linh quay qua bực tức hỏi tôi: “Sao Ân bảo xì xẹp 2 lốp, mà hắn vẫn cứ chạy lơn tơn vậy được?” Tôi mắt vẫn trân trân nhìn theo hắn, miệng thì trả lời: “Ừ thì Ân xì xẹp hai lốp rồi.” Nhỏ Linh hỏi tiếp: “Mà xì xe nào?” “Martin màu xanh.” - tôi ấp úng. Tụi nó cau mày nhìn tôi khó hiểu. Giọng tôi lí nhí dần trong cổ họng: “Nhưng Martin màu xanh lam...”

Cả lũ im lặng nhìn nhau, chả biết nói gì. Tôi bỗng thấy mắt mình nhức nhối trước cái màu xanh lá cây chói lọi của chiếc xe thằng Hùng…

Cả đám bạn ngao ngán đi về hết, tôi lò dò đi về phía nhà xe, đợi chủ nhân của chiếc xe đáng thương đi ra để xin lỗi và trả tiền bơm bánh xe cho người ta. Đầu óc tôi vẫn đang ù ù cạc cạc, chả biết sẽ nói gì với nạn nhân bất đắc dĩ của mình nữa…

Rồi một dáng con trai tiến về phía chiếc Martin xanh lam, mái tóc không vuốt keo cứng ngắc như những đứa con trai khác mà gọn gàng, bông mềm và ánh lên màu nâu mềm mại dưới ánh nắng chiều nhẹ nhàng tươi tắn. Tên con trai đó cúi xuống xem xét hai cái lốp xe bị xì, thấp thoáng sau làn tóc là đôi lông mày khẽ chau lại. Chả hiểu sao trong lúc dầu sôi lửa bỏng ấy, mà ánh mắt tôi còn bị hút về một đứa con trai như thế… Tôi giật mình nhớ lại nhiệm vụ mình cần phải làm, nhanh chân bước tới kẻo sự xấu hổ sẽ níu chân tôi lại...

“Bạn ơi, mình xin lỗi đã xì lốp xe của bạn, tại vì mình nhầm lẫn thôi, nên có gì bạn cho mình xin lỗi nha. Gần trường có chỗ sửa xe, để mình dắt ra bơm bánh xe lại cho bạn… Do mình lỡ dại, xin lỗi nha, xin lỗi nha…”

Tôi làm cho một tràng mà mắt cứ nhắm nghiền lại, cố gắng nói cho nhanh kẻo lỡ quên hết những điều mình đã chuẩn bị. Tôi sợ mở mắt ra nhìn ánh mắt giận dữ cùng cơn thịnh nộ đáng ra phải có ở khổ chủ. Nhưng Một... Hai... Ba... Im lặng… Tôi đếm đến mười và vẫn là yên lặng. Trống ngực đập thình thịch, tôi tưởng tượng tên kia đang tức giận run người với ánh mắt hình viên đạn đang nhìn tôi muốn ăn tươi nuốt sống và xung quanh, có lẽ là ánh mắt hiếu kì của mọi người…

Tôi he hé mắt ra, xung quanh, có vài người đang tò mò nhìn tôi thật, nhưng không hề nhiều như tôi tưởng tượng. Bất ngờ hơn, chính là ánh mắt nhìn của tên con trai đó, ánh mắt ngơ ngác nhưng long lanh xúc động, ánh mắt mà tôi đã bắt gặp nhiều năm về trước và đi mãi theo tôi trong kí ức của một thời ngây thơ vụng dại…

… Và ngay từ giây phút hai ánh mắt chạm lại, chúng tôi đã nhận ra nhau…



Dũng đứng dậy. Bây giờ Dũng đã cao hơn tôi một cái đầu. Tôi sững sờ ngắm nhìn những đường nét thân quen trên gương mặt cậu bạn thân ngày nào, ngắm làn da trắng trẻo nhưng nét mặt cương nghị, không hề ẻo lả, chiếc mũi thanh thanh và vầng trán cao rộng… Một phút trôi qua, chúng tôi không thốt lên được lời nào. Chỉ cho đến khi tôi bị một bạn nữ khác dắt xe đi ngang và quệt phải, tôi mới giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ say sưa của mình. Tôi định cất lời nhưng không biết phải nói gì trước, thì Dũng đã hỏi: “Ân có sao không?” “À không sao, xin lỗi Dũng nha!” - tôi lí nhí - "Có gì đâu…”

Đó là đoạn đối thoại cụt ngủn của chúng tôi trên suốt quãng đường dẫn chiếc xe đi tìm chỗ bơm bánh. Và trời ơi, bạn phải hiểu cái cảm giác của tôi lúc đó. Còn hơn cả sự mừng rỡ, đó là cảm giác thanh thản nhẹ nhàng và lâng lâng bay bổng, khi tôi biết những kỉ niệm, những tình cảm ngày nào tôi sợ sẽ nhạt nhòa, nay vẫn hiện về quá sống động khi đối mặt với Dũng… Chúng tôi nhẹ nhàng sánh vai, mắt ngắm nhìn từng đốm nắng nhảy nhót trên đường. Không đứa nào nói gì, có lẽ vì chẳng biết nói gì, chẳng biết bắt đầu từ đâu từ hàng ngàn điều cần phải nói, hàng ngàn cảm xúc cần phải sẻ chia. Hoặc cũng vì không ai muốn phá hỏng cái không khí lúc này… Đến khi ngồi ở quán nước mía cạnh chỗ bơm bánh xe, tôi mới cất lời, một câu hỏi có lẽ bung ra từ trong tiềm thức, có lẽ đã nằm trong đầu tôi bấy nhiêu năm, tuôn ra khi tôi còn chưa kịp định hình nó là cái gì:

- Dũng có bạn gái chưa?

Trời ạ, một đứa con gái vô duyên đến thế là cùng… Tôi hỏi xong mới sượng sùng muốn mặt đất nứt ra để mình chui xuống nằm, có lẽ còn dễ chịu hơn. Nhưng Dũng chỉ cười nhẹ nhàng, nụ cười tỏa nắng vẫn không mất đi nét trong sáng, đáng yêu ngày nào:

- Dũng vẫn chưa, còn Ân?

- Chưa…

Trong một phần mười giây, tôi cảm nhận một cái mỉm cười nhẹ nhõm từ khóe môi cậu bạn. Chắc mặt tôi lúc ấy sa sầm quá cỡ, Dũng mới lên tiếng:

- Ân không hỏi thì Dũng cũng muốn hỏi Ân câu ấy mà…

Cuộc trò chuyện của chúng tôi diễn ra tự nhiên hơn rất nhiều. Chúng tôi hỏi nhau về chuyện học hành, về gia đình trường lớp… Bây giờ tôi mới biết, Dũng chuyện học hành vẫn rất tốt và đang học ở một trường chuyên trong thành phố, cậu qua trường tôi để học thêm tiếng Anh, Dũng vẫn chưa có bạn gái vì “muốn tập trung cho việc học”. Thật ra tôi mong cái lý do ấy sẽ là tôi hơn, nhưng ít nhất, đó cũng là câu trả lời tôi thầm mong đợi bao lâu nay…

Dũng đưa tôi về, con đường có nắng chiếu xiên xiên, có hàng bông giấy hồng, cam, trắng… một bên là mặt biển lấp loáng dưới ánh chiều tà thân quen mọi ngày, hôm nay bỗng trở nên lãng mạn quá đi thôi. Gió biển mằn mặn cùng mùi hương hoa sứ nồng nàn từ những triền dốc đưa xuống ngào ngạt… Tôi lâng lâng hạnh phúc, chợt nhận ra rằng hôm nay mình đã đi ngược lại với những quy tắc trước đây tôi đã thử mặc định cho cuộc đời mình, đó là chẳng thèm chú ý đến con trai và chẳng ưa những chuyện tình “sến rện giống phim Hàn"… Vậy là, dưới cổng nhà tôi một chiều tháng Tư trong trẻo, tôi vẫy tay chào cậu bạn và nhìn dáng cậu khuất dần, lòng rộn rã một niềm vui khó tả khi thấy cậu quay lại len lén nhìn tôi như ngày nào, nhưng bây giờ tôi đã tự tin trả lại ánh nhìn ấy một nụ cười thật tươi…

Uhm… Đó là chuyện của tôi, tôi đành bỏ lửng chuyện tình “con nít- kéo dài” này ở đây vậy… Bởi bây giờ Dũng đã đi du học mất tiêu rồi. Nhưng bạn đừng lo, chúng tôi đã giao hẹn sẽ là bạn thân nhất của nhau cho đến khi Dũng kết thúc 4 năm học ở Phần Lan… Chú ý, chú ý, chữ “cho đến khi” để trong ngoặc kép đó nha!... Còn sau đó… Cái kết để cho bạn tự đoán mà…

Tôi sẽ cho các bạn một lời khuyên nhé: Bạn đừng hấp tấp vội vàng trong chuyện tình cảm, đừng kiếm đại một người làm bạn trai chỉ bởi bạn bè chê bạn “ế”. Tình yêu sẽ đến tự nhiên lắm và trong trẻo như một tia nắng đầu mùa, bạn chẳng bao giờ bắt được, chỉ có cách đắm mình tận hưởng mà thôi…
Về Đầu Trang Go down
 
Nắng trong đôi mắt
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Tình yêu đầu như tia nắng ấm
» Cho anh thuê 1 góc trong trái tim em
» 5 điều chỉnh trong tuyển sinh 2012
» Khi tình bạn được "nâng cấp" thành tình yêu

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Forum lớp 12i-k2 :: Truyện-
Chuyển đến