“Tình yêu là như thế đấy. Có những người mà chỉ khi họ rời xa, ta mới biết họ rất quan trọng. Nhưng đôi khi đã là quá muộn để mang họ trở lại bên ta một lần nữa.”
Tối mịt họ mới về tới khách sạn. Thanh thấy hơi buồn ngủ nên về phòng trước. Sáng hôm sau, Nguyên tỉnh dậy và thấy có một mảnh giấy nhỏ cài ở cửa phòng mình. Trên giấy là nét chữ của Thanh viết nắn nót:
“Cảm ơn anh đã đi cùng em. Em xin lỗi vì không thể kết thúc chuyến du lịch này được. Em quyết định phải trở về.
Tái bút: Anh còn nhớ em có mua một cuốn sách không? Trong cuốn sách đó có một câu châm ngôn rất hay. Nếu một ngày nào đó, anh muốn biết câu châm ngôn đó là gì thì hãy đến tìm em nhé.
Thanh.”
Nguyên lao vội về phía ngăn kéo. Anh rút ra tập hồ sơ khách du lịch, lật nhanh tới trang có tên Thanh và ghi lại số điện thoại của cô. Nguyên lưu số của Thanh vào máy của mình. Và rồi, để thêm chắc chắn, anh lại viết số điện thoại của cô lên cuốn sổ anh luôn mang theo người. Làm xong tất cả những việc đó, Nguyên đọc lại mảnh giấy Thanh viết cho anh một lần nữa rồi bất giác mỉm cười. Cô đã quyết định đúng.
***
Hai ngày sau, khi đoàn du lịch làm thủ tục trả phòng. Người lễ tân khách sạn đưa cho Nguyên một vật tìm được trong phòng Thanh. Nguyên mở ra. Đó là bức tranh chân dung của Thanh. Anh gập nhẹ bức tranh lại rồi cất vào chiếc ba lô của mình. Mỗi lần mở bức tranh ra, Nguyên lại nghĩ không biết Thanh vô tình để quên hay cố tình để lại cho anh.
Nguyên không gọi điện hay nhắn tin liên lạc với Thanh. Nhưng rồi, một tuần sau, anh nhận được lá thư đầu tiên của cô. Là thư tay. Trên đó chỉ kể vắn tắt lại một vài việc cô đã làm. Thời gian sau đó thì cũng thế. Cứ hết một tuần thì Nguyên lại nhận được một lá thư của Thanh. Cô viết đôi ba dòng, thường rất ngắn. Nhưng mỗi lá thư bao giờ cũng kết thúc bằng một câu: “Đôi khi em nhớ đến anh.”
Nguyên cũng viết thư hồi âm cho Thanh. Anh cũng viết rất ngắn. Đôi khi chỉ là tả lại tình hình thời tiết của thành phố. Đôi khi nói về một bài tập anh vừa hoàn thành. Nguyên tuyệt nhiên không viết một câu kết thúc nào cho những lá thư của anh. Thanh dường như chẳng để ý tới những chuyện đó. Cô vẫn vui vẻ, vẫn đều đặn viết thư cho anh. Và vẫn kết thúc bằng câu: “Đôi khi em nhớ đến anh.”
Nguyên vẫn tới thăm Vân Anh thường xuyên. Bristol đang vào hè. Ánh nắng tràn ngập khắp nơi. Anh vui vì mỗi lần anh tới thì lại thấy tình trạng của cô đã khá hơn trước. Một ngày, họ ngồi đối diện nhau trên ghế đá trong công viên. Vân Anh hua hua tay mình trước mặt Nguyên. Cô mỉm cười khi nhận ra sự lơ đễnh của anh.
- Nào, cô gái đó tên là gì? Nói cho em biết tên của cô ấy đi.
Nguyên ngỡ ngàng nhìn nụ cười tủm tỉm đầy ẩn ý của Vân Anh:
- Cô gái nào?
- Người anh đang yêu ấy.
- Sao em lại nghĩ anh đang yêu?
Vân Anh đưa tay vuốt nhẹ tóc, kể lại cho Nguyên nghe một kỉ niệm đã lâu nhưng chưa từng phai nhạt trong cô.
- Anh còn nhớ cái lần chúng ta đi ăn cùng cô bạn người Nga của em không?
- Ừ.
- Hôm đó, cô ấy phàn nàn với em anh chẳng để ý tới những gì cô ấy nói cả.
Nguyên hiểu ra điều Vân Anh đang nói tới. Anh bật cười:
- Vì anh còn đang bận nhìn người ngồi bên cạnh cô ấy mà.
Vân Anh nhún vai một cái. Còn Nguyên, có gì đó biến chuyển trên khuôn mặt anh. Có lẽ anh vừa nhận ra một cảm xúc mới mẻ trong trái tim mình.
Đêm hôm đó, thu hết tất cả can đảm, Nguyên ngồi xuống bàn và viết một lá thư cho Thanh. Trong thư không có gì cả. Chỉ có duy nhất một câu nói đã khắc sâu trong trái tim anh từ lâu: “Lúc nào anh cũng nhớ đến em.”
Quân ngồi trong phòng bệnh, chờ tới lượt kiểm tra sức khỏe của mình. Đã từ mấy tháng nay anh quen với những ca thử máu, truyền nước. Bệnh viên đối với Quân không còn là một nơi đáng sợ. Có một bàn tay nhỏ bé đặt nhẹ lên tay Quân. Đó là Thanh. Cô nói:
- Sẽ không sao đâu. Anh đừng lo.
Quân không cảm thấy sợ hãi chút nào. Thanh đã ở đây rồi. Cô đang truyền sức mạnh cho anh. Có nằm mơ Quân cũng không ngờ có một ngày Thanh lại có thể quay lại tha thứ cho anh. Sáu tháng trước, cô lẳng lặng bước tới giường bệnh của Quân khi anh đang ngủ. Thanh đã yên lặng ngồi bên cạnh lắng nghe tiếng thở không đều của Quân và cũng đã nhìn thấy những cơn đau đầu bất chợt của anh vì khối u trong đầu. Quân vẫn đang trong giai đoạn điều trị. Mỗi một lần chụp hình, anh lại mong khối u trong cơ thể mình nhỏ đi. Thanh vẫn ở bên cạnh Quân. Họ không nói chuyện nhiều. Mỗi ngày, cô chăm sóc anh chu đáo. Cô xem giờ uống thuốc, đưa anh tới phòng chụp phim, chuẩn bị đồ ăn cho anh. Cả ba mẹ Quân và bạn bè của anh đều nghĩ họ đã quay lại với nhau. Duy chỉ có Quân là biết rõ Thanh quay về bên anh nhưng trái tim cô hình như không thuộc về anh nữa rồi. Thanh có thể tha thứ cho Quân, nhưng cô không muốn yêu anh một lần nữa. Khi Quân hỏi cô vì sao lại quay về bên anh, Thanh suy nghĩ trong giây lát rồi nói:
- Em quay về với anh vì anh cần có em lúc này.
Quân nhìn người con gái ngồi bên cạnh đang chăm chú đọc bệnh án của anh, không khỏi cảm thấy xót xa. Cô đã bên anh suốt thời thơ ấu, sao anh lại dễ dàng để mất cô như thế? Những ngày tháng tươi đẹp giữa hai người, tại sao bây giờ những khoảnh khắc ấy lại giày vò anh từng giây phút anh ở bên cạnh cô? Quân tự hỏi Thanh đang nghĩ gì. Có phải cô ở bên cạnh anh chỉ như một nghĩa vụ? Liệu có lúc nào trái tim cô đập nhanh lên, dù chỉ một nhịp, khi hai người nhìn vào mắt nhau?
Sau khi khám cho Quân xong, bác sĩ bảo một y tá đưa anh về phòng rồi ra hiệu cho Thanh ở lại. Thanh chỉ im lặng khi bác sĩ nói về tình trạng của Quân:
- Việc chữa trị bằng thuốc có vẻ không hiệu quả với Quân. Cậu ấy cần được phẫu thuật. Cậu ấy nên phẫu thuật bây giờ, khi khối u còn chưa phát triển lớn.
- Vậy tại sao bác sĩ không cho anh ấy làm phẫu thuật đi ạ? - Thanh hỏi.
Bác sĩ ho húng hắng mấy cái rồi nói:
- Vấn đề là cậu ấy luôn từ chối làm phẫu thuật dù tôi đã đề cập mấy lần. Tôi nghĩ có lẽ cậu ấy cũng giống các bệnh nhân khác. Sợ rủi ro xảy ra trong lúc phẫu thuật.
Nhìn gương mặt lo lắng của cô gái trẻ, bác sĩ nói như để trấn an cô:
- Nhưng tôi thấy cậu ấy có vẻ rất tin tưởng cô. Nên nếu cô khuyên bảo thì có lẽ cậu ấy sẽ đồng ý phẫu thuật.
Thanh miên man suy nghĩ khi đi trên hàng lang bệnh viện. Cô đứng trước cửa phòng bệnh của Quân một lúc, suy nghĩ cẩn thận trong đầu những lời định nói. Quân đang ngồi trên giường. Thanh ngồi xuống chiếc ghế gỗ đối diện với anh. Cô chưa kịp nói gì thì Quân mỉm cười:
- Đã đến hè rồi nhỉ. Nhanh thật đấy. Lúc nào anh khỏi bệnh thì chúng ta cùng tới Brighton nhé.
Thanh chạnh lòng. Quân vẫn còn nhớ chuyện anh đã hứa sẽ đưa cô tới Brighton. Anh cũng không hề biết cô đã đi một mình để hoàn thành lời hứa đó. Thanh hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Em vừa nói chuyện với bác sĩ. Họ muốn anh làm phẫu thuật.
Sắc mặt Quân lập tức biến đổi. Anh nằm xuống giường, kéo chăn lên, đáp gọn lỏn:
- Nhưng anh không muốn.
Thanh kéo nhẹ tấm chăn xuống rồi nói:
- Quân, anh đừng bướng bỉnh nữa. Hãy làm phẫu thuật đi. Sẽ không sao đâu.
Quân vẫn không nói gì, cúi đầu sâu hơn vào chăn. Thanh đi đi lại lại trong phòng, nói tiếp:
- Em biết anh đã nghe người ta nói chuyện rủi ro xảy ra trong phẫu thuật. Nhưng chuyện đó không đúng đâu.
Thanh càng cố nói về ích lợi của chuyện phẫu thuật sớm thì Quân càng kéo chăn lên cao, vờ như không muốn nghe. Một lúc sau, thấy không có tiếng động gì trong chăn, Thanh đi ra ngoài. Quân từ từ kéo tấm chăn xuống rồi lẩm bẩm:
- Không phải anh sợ mình sẽ chết trong lúc phẫu thuật. Chỉ vì anh sợ, sau khi anh khỏi bệnh, thì em sẽ rời xa anh.
Quân xoay người, nhìn chằm chằm vào chiếc ghế mà Thanh vừa ngồi. Những ngày qua đã khiến Quân nhận ra anh có thể yêu Thanh một lần nữa. Và anh sợ cái suy nghĩ mình đang là gánh nặng của Thanh. Sợ cái suy nghĩ cô chỉ thương hại anh nên quay trở lại. Và Quân càng sợ hơn khi nghĩ tới việc Thanh sẽ đi khi anh khỏi bệnh.
***
Thanh suýt hét toáng lên khi đụng phải Nguyên ở chỗ rẽ của cầu thang. Cô không ngờ lại gặp anh ở đây. Nguyên đã cố tình tới tìm cô. Anh muốn tạo cho Thanh sự bất ngờ nên không báo trước. Họ ngồi uống nước trong nhà ăn của bệnh viện. Nguyên nhìn Thanh. Cô vẫn vậy. Vẫn giống sáu tháng trước khi anh lần đầu gặp cô. Nhưng bây giờ nét mặt cô trông tươi vui và nhẹ nhõm hơn trước nhiều. Thanh nhìn anh, tò mò không biết vì sao anh lại tới đây. Và cô hi vọng anh đến vì cô.
- Sao anh lại tới đây?
- Ừ, thì đang được nghỉ hè nên anh về Việt Nam chơi.
- Ý em là sao anh lại tới tìm em cơ?
Nguyên hơi nghiêng mặt sang một bên, tránh cái nhìn dò xét của cô gái ngồi trước mặt. Anh cũng đang cố tìm một lí do hợp lí để giải thích cho sự xuất hiện đột ngột của mình. Thanh hơi mím môi lại, hồi hộp chờ đợi. Nguyên ấp úng:
- Ừ thì, trong thư em có viết trong quyển sách em mua ở Bristol có câu châm ngôn hay lắm. Anh muốn biết nó là gì?
Thanh hơi mất hứng. Cô nói, giọng pha chút thất vọng:
- Chỉ vậy thôi sao? Chỉ vì một câu châm ngôn mà anh tới tận đây à?
Nguyên hơi lắc nhẹ đầu:
- Ừ. Còn có thể có lí do nào khác chứ?
Giọng nói trong đầu Nguyên và những lời nói ra từ miệng của anh hoàn toàn trái ngược nhau. Có một giọng nói nhỏ cứ lặp lại liên tục: “Không đúng. Có ai lại bay nửa vòng trái đất chỉ vì một câu châm ngôn vớ vẩn nào đó chứ. Mình đến đây vì mình nhớ cô ấy. Vì mình muốn gặp cô ấy.”
Thanh quan sát khoảng cách giữa hai lông mày của Nguyên. Nó cứ nhíu lại rồi đẩy ra. Môi anh hơi mấp máy nhưng Thanh không biết Nguyên nó gì. Đột nhiên, có một cô y tá chạy lại nói thầm vào tai Thanh. Nguyên thấy sắc mặt Thanh hơi biến đổi. Đôi môi cô tái đi. Rồi Thanh vừa đứng lên vừa nói vội:
- Em phải đi đây. Gặp anh sau nhé!
Nguyên nhìn theo bóng Thanh. Anh thở dài một cái. Nguyên nhìn xung quanh, đặt một vật lên mặt bàn rồi đi.
***
Trong phòng bệnh, Quân thiêm thiếp ngủ. Anh vừa lên cơn đau đầu và bị ngất đi. Bác sĩ đã kiểm tra và nói lần này không có gì nguy hiểm cả. Thanh mệt mỏi ngồi xuống chiếc đặt sát giường của Quân. Cô đưa tay vuốt nhẹ những sợi tóc lòa xòa xuống mắt anh. Và rồi khi nhìn thấy vết xước do lấy ven trên tay anh, những giọt nước mắt tự dưng lăn trên má Thanh. Một giọt, rồi hai giọt rơi xuống bàn tay Quân. Anh hơi hé mắt. Khi nhìn thấy Thanh, Quân đưa một tay chạm vào má cô và nói khẽ:
- Em đừng khóc. Anh sẽ làm phẫu thuật.
Nghe thấy thế, Thanh xúc động choàng tay ôm lấy Quân. Anh mỉm cười hạnh phúc. Thanh đã khóc vì anh. Một lần nữa. Giờ thì anh biết cô quay về không phải vì thương hại anh. Quân nghĩ anh chẳng còn tiếc nuối hay sợ hãi điều gì nữa.
Buổi chiều hôm đó, khi Thanh quay lại nhà ăn thì Nguyên không còn ở đó nữa. Cô ngay lập tức chú ý tới một lá thư được đặt ngay ngắn trên bàn. Bì thư ghi tên người nhận là cô. Phong thư đã được dán tem nhưng chưa hề gửi đi. Thanh nhẹ nhàng bóc ra đọc. Trên trang giấy trắng chỉ có một dòng chữ duy nhất:
“Lúc nào anh cũng nhớ đến em.”
Thanh úp nhẹ lá thư vào người. Trái tim cô đang đập rộn ràng. Khi yêu thương trở lại, sức mạnh của nó thật to lớn biết bao. Và khi con tim đã vui trở lại, cô biết trái tim mình hướng về đâu.
Ca phẫu thuật đã thành công. Sức khỏe của Quân đang dần bình phục trở lại. Mấy ngày gần đây anh không gặp Thanh thường xuyên. Một ngày cô chỉ ghé qua một lần vào mỗi buổi chiều. Hình như Thanh đang bận chuyện gì đó. Nhưng như vậy lại tốt. Anh có thể bí mật thực hiện kế hoạch của mình.
Sáng chủ nhật, Thanh đang rửa mặt thì nhận được một tin nhắn. Cô hơi ngạc nhiên khi nhìn số điện thoại người nhắn. Đây là số từ sim điện thoại đôi của cô và Quân. Số điện thoại có ngày sinh của cô. Thanh nghĩ Quân đã bỏ chiếc sim này đi từ sau khi hai người chia tay. Không ngờ anh lại còn giữ.
"Anh sẽ chờ em dưới giàn hoa giấy."
Giàn hoa giấy ở cách nhà Thanh không xa. Đó là một nơi nhiều kỉ niệm giữa Thanh và Quân. Cô tự hỏi không biết có chuyện gì mà anh lại phải ra đó đợi cô. Anh chỉ vừa mới bình phục thôi mà.
Quân vẫn chưa đến. Khi đứng đợi anh dưới giàn hoa giấy. Cô nghe thấy một tiếng nhạc. Phải rồi, chính là bản nhạc của hai người. Những giai điệu du dương của “If Tomorrow Never Comes” thể hiện bởi giọng ca của Rona Keating nhẹ nhàng vang lên từ một chiếc radio đặt dưới dàn hoa giấy. Thanh ngỡ ngàng. Một kí ức , từ rất lâu rồi, đang trở về. Bản nhạc ngày xưa, radio đặt dưới giàn hoa giấy, sáng chủ nhật. Tất cả đều giống hệt ngày mà Quân đã tỏ tình với Thanh.
Đúng như những gì Thanh nghĩ, Quân đã bước đến từ phía sau cô với một bó hồng trên tay. Anh đặt hai tay lên vai cô, nhìn sâu vào mắt cô và nói:
- Anh cứ nghĩ chuyện yêu lại một ai đó là điều không tưởng. Nhưng bây giờ thì anh tin chúng ta hoàn toàn có thể.
Thanh không để Quân nói hết câu. Chỉ hai từ thôi, buột ra khỏi miệng cô một cách nhanh chóng và dứt khoát:
- Không được.
…
“Tình yêu là như thế đấy. Có những người mà chỉ khi họ rời xa ta mới biết họ rất quan trọng. Nhưng đôi khi đã là quá muộn để mang họ trở lại bên ta một lần nữa.”
***
Sáng thứ năm, Quân đứng ở sân bay Nội Bài tiễn Thanh. Anh hơi bất ngờ khi cô có quyết định đi du lịch một mình. Nhưng rồi cô nói với anh cô không thể chờ đợi thêm nữa. Và đó là lúc Quân hiểu rằng sau chuyến du lịch một mình tới Brighton vào Giáng sinh, Thanh đã để quên trái tim mình ở đó. Anh ôm chặt lấy Thanh trước khi cô vào cửa hải quan. Quân im lặng dù anh muốn nói gì đó. Anh muốn níu giữ cô. Anh muốn cô hãy ở lại đây. Nhưng rồi, giống như lời Thanh đã lặp lại hàng chục lần khi từ chối anh dưới giàn hoa giấy, Quân quyết định phải quên đi quá khứ và chỉ nói nhỏ: “Em… đừng đi quá lâu nhé.”
Anh đứng đó. Nhìn người con gái đã mang lại cho anh tình yêu cuộc sống xa dần. Khối u trong đầu Quân đã khỏi hẳn. Nhưng Quân biết, còn có một vết thương khác đang lớn dần lên trong tim anh.
London, một ngày hè. Nguyên đang nấu bữa tối của mình thì nghe thấy tiếng chuông cửa. Anh ngỡ ngàng khi nhìn thấy Thanh đứng trước cửa căn hộ của mình. Và đáng lẽ ra phải ôm chặt lấy cô vì mừng rỡ thì anh lại đột ngột hỏi:
- Sao em lại đến đây?
Thanh nhoẻn miệng cười :
- Xem nào. Lần trước em chưa kịp nói cho anh biết câu châm ngôn em thích trong cuốn sách đó. Anh có còn muốn nghe không?
Nguyên gật nhẹ đầu. Và Thanh bước thêm một bậc cửa nữa tới gần Nguyên hơn. Cô nói:
- Câu châm ngôn đó là… Nếu em nhớ anh, em không gọi điện cho anh. Nếu em nhớ anh, em không nhắn tin cho anh. Nếu em nhớ anh, em không viết thư cho anh. Nếu em thực sự nhớ anh, em đến tìm anh.
Một nụ cười từ từ hiện ra trên môi Nguyên. Anh cũng bước xuống một bậc cửa nữa. Và anh khẽ thì thầm vào tai cô:
- Anh yêu em.
London một ngày ấm áp. Mùa đông đã qua từ lâu.