Dù sao thì, vì trái đất hình tròn, nên những người yêu nhau nhất định sẽ tìm về với nhau. Trang tin là như thế.
Một món quà nhỏ tặng “tình địch tốt” đầu tiên trong đời tớ. Chúc cho câu chuyện của “t.đ.t” sẽ luôn mang màu xanh trong trẻo như thế này nhé!
Đang chú tâm vào công việc, bỗng nhiên Trang giật thót mình khi thấy có cái gì đó mát lạnh đang chạm vào má cô, nhẹ nhàng. Quay sang, Trang khẽ reo lên một tiếng khi nhận ra Minh đang đứng ngay bên cạnh, áp lon Coca lạnh vào má cô. Đôi mắt Trang rạng ngời hẳn lên.
Đã từng mong ước rất nhiều lần… cuối cùng cũng có ngày hôm nay.
"Từ giờ trở đi, nếu có ai hỏi Rainnie có bạn trai chưa, thì hãy trả lời là Minh Minh nhé! Đừng giới thiệu tớ là soul mate."
"Như thế này ấm hơn, phải không Rainnie?"
Câu nói của Minh ngày nào vang vọng lại bên tai Trang, từng kỷ niệm, từng ký ức, từng giọng nói tiếng cười, tất cả, tất cả như ùa về, dồn tụ lại trong đầu cô. Tại sao bỗng dưng lại đau đớn như thế? Đã bao lâu rồi, Minh không dùng giọng điệu ấm áp ấy để nói với cô những lời ân cần như vậy. Ừ thì hai đứa vẫn là một đôi trong mắt mọi người, là một đôi đã vượt qua đủ mọi khó khăn cản trở - như bí thư Tùng, như cô bạn dễ thương Phương Anh – để đến với nhau. Ấy thế mà đến bây giờ, Trang không thể tin vào sự thật mình vừa nhận ra. Cái cảm giác thoải mái, vui vẻ khi ở bên Minh gần như biến mất, thay vào đó là nặng nề, là trách nhiệm. Có thể vì Trang hay ghen, mỗi lần Minh chat với cô nhưng không tập trung, Trang liền nghĩ ngợi anh không quan tâm đến cô, không đặt cô lên vị trí hàng đầu.
Gần đây, Minh thật sự hay tỏ ra lơ đãng khi ở bên cô người yêu bé nhỏ của mình. Việc Trang hay hỏi anh về cuộc sống riêng tư, về những tin nhắn của Linh Chi xuất hiện trong máy, khiến anh cảm thấy bị trói buộc. Có những lúc anh tự hỏi, những cảm giác rung động ngày xưa biến đi đâu mất rồi? Dường như những câu nói như “Ngủ ngon”, “Anh ngủ sớm đi”, những cái hôn đã dần trở thành thói quen, chẳng còn mấy cảm xúc như ban đầu.
Minh tìm đến vị quân sư tinh thần Việt Anh, hỏi anh về kinh nghiệm trong vấn đề này. Thật ra, Việt Anh có người yêu cũng chỉ sớm hơn Minh vài tháng, đối với chuyện đòi hỏi sự phân tích tinh tế như thế này, anh căn bản không có cách giải quyết. Anh chỉ biết chân thành mà khuyên nhủ bạn mình qua email:
Subject: Gửi thằng bạn chí cốt.
"Tôi nghĩ là do khoảng cách quá gần thôi. Như tôi với Dương, xa nhau cả năm trời, thời gian để nắm tay, để ôm nhau làm gì có. Mỗi lần gặp nhau lại trên mạng thì phải đếm từng giờ từng phút, phải cố mà ghi nhớ nét mặt của nhau, cố mà ghi nhớ giọng nói của nhau, làm gì còn nghĩ đến giận dỗi nữa. Có lẽ bọn tôi ở xa nhau quá, có rất nhiều chuyện để kể cho nhau nghe, còn ông với Trang sống trong cùng một thành phố, một tuần gặp nhau vài lần, tối nào cũng chat, nói chuyện nhiều quá rồi cũng nhàm mà (tôi xin lỗi vì nói như thế nhé, chỉ là tôi nghĩ thế thôi, không có ác ý gì đâu). Có thể bây giờ tôi với Dương đang tốt như thế này, nhưng rồi một ngày nào đó, cả hai lại cảm thấy xa lạ về cuộc sống của nhau, Dương có kể chuyện của Dương cho tôi nghe thì tôi cũng không tưởng tượng được, dần dần xuất hiện rạn nứt thì sao? (Tại ông mà tôi phải nghĩ ra cái giả thiết quỷ quái này đấy nhá!). Cặp đôi nào cũng có những vấn đề của riêng mình, mà tôi nghĩ điều cần nhất cho cả hai chính là “khoảng lặng”. Xa nhau ra một chút để gần nhau hơn. Tôi cũng chẳng biết đâu, như Dương nói thì sẽ là: “Buông tay em ra để rồi nắm chặt tay em hơn.”, đại khái thế. Biết đâu bây giờ Trang cũng đang thấy buồn như ông, Dương cũng đang an ủi Trang những điều tương tự thì sao? Mong là cả hai sẽ cùng cố gắng, mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp hơn thôi."
***
Đúng như Việt Anh nghĩ, vài ngày sau, Dương và Trang cũng đang ngồi trong một quán café gần đại học Ngoại Thương. Trang không muốn ngồi khóc giữa sân trường, không muốn để bạn bè cùng lớp nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của mình, nên hai đứa đành từ bỏ thói quen tâm sự giữa vườn trường, kéo nhau ra một góc café nhỏ. Trang thút thít, khóc mãi không nín, khiến Dương cũng cuống cả lên, chỉ biết vỗ vỗ vào vai bạn, an ủi. Vấn đề ở đây cũng có rạn nứt gì to tát lắm đâu, chỉ là trong đống tình yêu trong lý thuyết mà Dương tích cóp được qua mấy năm làm ArJoe shippers và fan cuồng của truyện ngôn tình Trung Quốc, đây chính là cái được gọi là “giai đoạn bão hòa cảm xúc”, là giai đoạn chuyển biến giữa tình yêu cuồng nhiệt và một tình yêu giản dị hơn, trầm lắng hơn mà thôi. Ở bên nhau như một thói quen, yêu… cũng thành thói quen luôn, quên mất những cảm giác ngọt ngào cần phải có trong tình yêu. Trang nấc nghẹn, Dương chỉ nghe được bập bõm những lời Trang nói qua từng tiếng nấc.
- Tớ nhớ những lời Minh nói hồi ngày xưa cơ, nào là “Công chúa đi ngủ sớm đi ạ, hạ thần sẽ đợi khi nào công chúa ngủ thì mới ngủ”, rồi “Công chúa ăn sáng chưa, hạ thần mua đồ ăn sáng cho công chúa rồi đưa người đi học nhé”. Trẻ con lắm phải không, nhưng mà tớ thích, tớ nhớ lắm! Còn hơn bây giờ, Minh lạnh lùng khủng khiếp! Cứ như là tớ đang trở lại giai đoạn thích Minh đơn phương ấy.
- ...
- Nhưng rõ ràng là chẳng có mâu thuẫn gì lớn lắm, cãi nhau cũng có nhưng toàn vì những lý do vẩn vơ. Mà căn bản là tại tớ ghen nữa Dương ạ. Chắc con trai như Minh thì chẳng để ý đâu, nhưng mà tớ thề là Linh Chi có cảm tình với Minh mà. Chẳng có đứa con gái nào không thích người ta mà cứ tag một mình người ta vào cả album các món ăn tự tay mình làm cả! Aaa, mà cứ tớ nói một câu về vấn đề này thì Minh lại mắng tớ, bảo tớ không tin tưởng Minh, bảo tớ nhạy cảm quá mức!
Dương đợi cho Trang xả hết những bức bối trong lòng, thầm mắng Minh sao chẳng có chút kiên nhẫn với bạn gái gì cả, khác hoàn toàn với một Minh dịu dàng và tâm lý mà cô từng tiếp xúc. Hoặc cũng có thể vì cô đang đứng trên lập trường của Trang để đánh giá về con người đã làm cho người bạn thân của cô phải khóc, nên không có sự khách quan đáng ra phải có. Trọng điểm vấn đề, nhất định phải phân tích kỹ càng. Dương an ủi Trang, giảng giải về cái gọi là khoảng lặng trong tình yêu – kinh nghiệm rút ra từ câu chuyện của mình và Việt Anh, và đưa ra lời khuyên y chang những gì anh mail cho Minh.
Dương và Việt Anh tuyệt đối không thể ngờ họ đã trở thành những quân sự quạt mo chính hiệu, chữa lợn lành thành lợn què. Lời khuyên “Xa nhau ra một chút” khiến Trang và Minh đã xa càng xa hơn, và nghiêm trọng hơn là cả hai đều cảm thấy mệt mỏi đến nỗi không ai muốn níu giữ mối tình này.
"Trang Rainnie, ngày 7/3/2011: Quá mệt mỏi với một vài mối quan hệ."
Lúc đọc status mới nhất vừa được update trên trang Facebook của Trang, suýt nữa thì Dương ngã lăn xuống đất. Cô hiểu được suy nghĩ của Trang, nên luôn mang trong mình một sự áy náy, vì lời khuyên của cô mà Trang với Minh mới thành ra thế này. Lúc Trang nhấc điện thoại, nghe thấy giọng nói tỉnh táo của cô, Dương mới thở phào nhẹ nhõm: May mà vẫn chưa khóc. Điều làm Dương ngạc nhiên là Trang không hề trách cô, ngược lại còn luôn miệng nói: “Xa nhau là điều cần thiết cho cả hai bọn tớ”. Rốt cục, đến hôm nay đã tròn một tuần hai người không gặp, không liên lạc, không trò chuyện với nhau. Mùng 8 tháng 3, Minh cũng chỉ gửi vỏn vẹn một lời chúc đơn giản, khiến Trang hụt hẫng vô cùng, trái tim cô cứ thế trở nên thờ ơ vô cảm. Cô nhớ vô cùng cái cảm giác của một hơn nửa năm trước, hồi hộp mong chờ tin nhắn điện thoại của Minh, chỉ cần là tín hiệu từ máy của Minh, bất kể tin nhắn có nội dung gì, dài bao nhiêu trang, cô đều cảm thấy trái tim mình đập rộn ràng vì sung sướng. Điều đáng sợ nhất là trong đầu Trang xuất hiện ý nghĩ “Chia tay”. Nếu như có một ngày, cô không còn yêu Minh Minh của cô như trước nữa, anh đối với cô cũng lạnh lùng như vậy, tình yêu còn sót lại cạn kiệt đến con số không, như thế còn đáng sợ hơn gấp 108 lần. Thà rằng kiên quyết buông tay trước khi cái ngày đó đến, có thể sẽ để lại cho cả hai một ký ức tốt đẹp hơn.
"Trang Rainnie: Thỉnh thoảng người ta đặt dấu ba chấm cho một mối quan hệ, dấu ba chấm có thể như là một khoảng trống đang đợi được điền tiếp, cũng có thể là dấu lặng cho một sự kết thúc, vậy đấy!"
Vậy đấy, Trang cũng đặt một dấu lặng vào mối quan hệ tình cảm của mình, hai người cứ lặng lẽ, từ từ, mỗi ngày một cách xa nhau. Có những lúc nhớ đến nhau – dường như là thói quen, cả hai đều thừ người, chăm chú nhìn vào màn hình di động tối đen, từ trong tiềm thức, đều mong chờ điện thoại của đối phương.
Thời gian dần dần trôi qua. Không có những nỗi đau đau đến sức cùng lực kiệt, không có những trận khóc như mưa như gió, Trang và Minh học cách thích ứng sau cuộc chia tay không lời khá nhanh – mặc dù Trang không thể phủ nhận, có những đêm cô khóc thầm ướt đẫm gối vì tủi thân. Từ lúc trở về cuộc sống độc thân, không người yêu, không hẹn hò, Minh bỗng nhận ra cuộc sống của mình trở nên trống vắng vô cùng. Không còn những cuộc chat đêm ngọt ngào đến nỗi đi ngủ vẫn phải cười đủ mười phút, không còn những tin nhắn đến từ số máy Rainnie. Thói quen… lúc mất đi rồi kể ra cũng khó chịu thật! Nhưng bên cạnh anh, Linh Chi tỏ ra rất biết cách nắm bắt thời cơ, luôn bám riết lấy anh, xuất hiện vào đúng những lúc Minh lung lay nhất. Bây giờ anh mới hiểu, hóa ra Trang ghen vì có lý do, và cái lý do Trang thường sợ hãi là đúng. Liệu anh hối hận có còn kịp? Chưa bao giờ, anh khao khát được giải thích với Rainnie – công chúa nhỏ của lòng anh như bây giờ.
"Minh Ngọc Nguyễn’s status: It's always times like these, when I think of you, and I wonder if you ever think of me?"
Trang đọc dòng status của người-yêu-cũ. Những giọt nước mắt lã chã rơi xuống bàn phím trong vô thức, một giọt, hai giọt… chẳng mấy chốc, cả gương mặt cô ướt nhoẹt nước mắt. Cô lúng túng, không biết làm thế nào để ngăn mình khỏi cảm giác kỳ lạ này. Rõ ràng, cô nghĩ mình đã hết yêu, rõ ràng đã chia tay… Mà biết đâu, những dòng status này không phải dành cho cô… biết đâu, đây chỉ đơn giản là lyric một bài hát anh đang thích điên cuồng trong thời gian gần đây. Đã rất lâu rồi, hai người như hai kẻ xa lạ, đến một comment trên Facebook cũng chẳng thèm comment. Là cô suy nghĩ quá nhiều, là cô hy vọng quá nhiều, trong một khoảnh khắc, sự yếu đuối tràn về, bủa vây trái tim yếu đuối của cô.
***
Trên màn hình chợt sáng lên khung cửa sổ chat của một nick quen thuộc.
Không phải Minh Minh… Một chút hụt hẫng. Cô đơn đến kỳ lạ.
Là Phong – là đàn anh hồi cấp ba, hơn Trang ba tuổi, gần đây hai người mới tình cờ nối lại liên lạc. Trong thời gian khó khăn này, Phong dần dần, lại trở thành người thường xuyên lắng nghe và chia sẻ, an ủi Trang. Trang tâm sự với anh rất nhiều và trong đấy, dĩ nhiên là có cả câu chuyện về Minh nữa. Thông minh và tinh tế, qua những lời kể của Trang, anh hiểu rõ Rainnie vẫn còn yêu Minh nhiều lắm. Chỉ là… càng tiếp xúc, càng nói chuyện, anh càng cảm thấy… mình bắt đầu không còn giữ được sự bình tĩnh, tự nhiên mỗi khi nói chuyện với cô. Và cũng chẳng biết từ bao giờ, Phong bắt đầu thấy khó chịu mỗi khi cái kẻ đáng ghét tên Minh đó xuất hiện trong câu chuyện của hai người. Mà lại còn xuất hiện thường xuyên nữa chứ!
Phong beo: Sao mà stt em lại là chẳng cái gì ra hồn thế kia? lại có người khóc nhè đấy phỏng?
Rainnie: Xí, ai thèm khóc, đấy là nụ cười tan ra thôi, hehe
Phong lặng đi trước màn hình. Cô ấy lại khóc… Lại là vì Minh, không cần hỏi anh cũng biết. Ông trời phù hộ cho anh, khi đã để anh gặp cô khi cô vừa chia tay Minh – mặc dù lý do chia tay của hai người rất… không rõ ràng. Bất cứ người ngoài cuộc nào cũng đều có thể nhìn ra lý do thật sự - yêu đương trở thành thói quen, nên mất đi sự lãng mạn ban đầu, chỉ có người trong cuộc lại hiểu theo nghĩa Hết yêu. Âu cũng là duyên số, là vận may của anh – Phong thầm nghĩ.
Phong beo: trời mát đi ngủ đi, ngày mai sẽ lại tươi đẹp thôi!
Rainnie: ai bẩu anh thế?
Phong beo: đoán thế
Rainnie: ngày hôm nay còn tệ hơn cả hôm qua
Phong beo: em nghe câu "Qua cơn bĩ cực đến thời thái lai" chưa? Cái gì đến cực hạn thì sẽ đi ngược lại mà! Cấm cãi!
Rainnie: sao biết là em có cãi hay không mà nói thế?
Phong beo: đoán là cãi nên chặn trước cho cẩn thận
Rainnie: giỏi nhỉ, anh thông minh gớm thật đấy, haha
Thế đấy, Phong luôn có một cách an ủi rất riêng, luôn có khả năng đặc biệt chữa lành vết thương, cố pha trò khi Trang buồn, khiến cô phải phì cười và nhẹ nhõm ngay được. Có anh làm bạn, Trang dần dần học được cách cân bằng cảm xúc. Cô biết ơn Phong biết mấy, khi anh luôn biết cách đọc vị mọi cảm xúc của cô. Anh lo lắng cho cô chẳng kém gì Minh trước kia, cũng quan tâm hết mực, nằng nặc ép cô phải đi ngủ sớm, không được thức khuya. Mỉm cười vì Phong lại khiến Trang liên tưởng đến Minh, nhưng cảm giác đã thoải mái hơn nhiều.
Phong beo: Giỏi thì phải có thưởng, hậu đãi nhân tài
Rainnie: Xí, anh xem, các thiên tài có ai tự đòi thưởng bao giờ không? Thế anh thích gì, kem nhá?
Phong beo: Không...
Rainnie: Sao lại thế, trời nóng ăn kem là đúng mà!
Phong beo: Tiền mặt!
Rainnie: Đồ tham lam, thế thì nghỉ nhé!
Phong beo: Thế thôi, kem vậy, hì hì
Rainnie: Vâng, xin mời quý khách đợi 1 tí ạ
Phong: Ơ này này, cửa hàng làm ăn kiểu gì mà lâu thế hử?
Rainnie : Xin quý khách vui lòng đợi thêm... tí nữa, máy làm kem đang có tí trục trặc ạ
Phong beo: Này này kem thật chứ kem yahoo à? ra đây đê...
***
Tròn bốn tháng ngày Rainnie và Minh Minh chính thức chia tay.
Cho đến nay, vết thương của cả hai vẫn chưa lành. Chỉ là họ cố tìm mọi cách để che đậy vết thương lòng ấy, không để đối phương phát hiện ra.
Mùa hè cuối cùng cũng đã đến. Việt Anh vừa đáp chuyến máy bay từ Anh về đến Hà Nội hai ngày trước, khiến Dương cuống quýt phân chia thời gian biểu để dành thời gian tối đa cho người yêu, Trang cũng chỉ còn cách cười đùa trêu Dương “trọng sắc khinh bạn”.
- Việt Anh về rồi, có cần bọn tớ thiết kế lại cho Trang với Minh một vụ đi chơi chung không? Rồi hai đứa tách ra đi chơi với nhau, giống hôm Nghìn năm Thăng Long ý. Bốn tháng rồi, xa nhau thế là đủ rồi mà. Tớ vẫn còn giữ cả đống messages di động, Inbox Facebook, Chat Yahoo của bọn mình ngày trước… Khó khăn lắm hai đứa mới đến được với nhau, tự dưng lại… Cố gắng cứu vãn đi.
- Hâm à, bọn tôi hết rồi, hết sạch sành sanh rồi. Bốn tháng rồi nhé! Việc của cô bây giờ là đi chơi tí tởn với bạn Việt Anh nhà cô đi. Cố gắng mà tận dụng thời gian bên chàng.
Tuy ngoài mặt, Trang làm vẻ không quan tâm, không muốn gặp Minh, nhưng thật ra… thói quen khó bỏ. Tất cả những thứ liên quan đến con người ấy, cô đều không kiềm chế nổi, rất muốn tìm hiểu, muốn dõi theo cuộc sống của người ấy. Bốn tháng rồi, không biết cuộc sống của Minh khi không có cô sẽ như thế nào? Tất cả những gì Trang thu thập được trên Facebook là anh vẫn sống vui vẻ, đôi khi, cũng có những status buồn, nhưng chỉ là hiếm hoi thôi. Bất giác, cô nhớ đến những lời ngày xưa Minh thường nói: “Anh không thích thể hiện tình cảm qua Facebook. Đừng hòng dựa vào Facebook mà điều tra anh”. Minh bị tổn thương, anh cũng sẽ giấu kín trong lòng. Càng như thế, Trang lại càng tò mò. Kỳ thực, thời gian gần đây, cô cũng đã bắt đầu quan tâm lại anh như trước đây – như những ngày cô đơn phương thích anh. Nhưng quan tâm thì có ích gì cơ chứ, khi mà bây giờ trên wall Facebook Minh toàn Linh Chi, status Linh Chi, photo Linh Chi, wallpost Linh Chi, có lẽ trái tim anh cũng tràn ngập hình ảnh cô ấy rồi.
- Trang, Trang coi tớ là gì thế? – Dương nghiêm mặt, từ ánh mắt cho đến giọng nói đều toát lên vẻ nghiêm túc lạ thường. – Tại sao chúng ta lại trở thành bạn thân, bởi vì chúng ta rất giống nhau. Tớ không nghĩ Trang có thể quên Minh nhanh như thế, cho dù có anh Phong đi nữa, cũng không thể với tốc độ này. Tớ có thể nhìn ra được… Thế nên, đừng tự dối lòng mình nữa. Nếu Minh không chịu chủ động nối lại quan hệ, Trang chủ động là được rồi. Dù sao thì quan hệ tình cảm vẫn cần có một người chủ động chèo kéo, nếu không, có những thứ qua rồi sẽ vĩnh viễn không lấy lại được đâu. Tớ không muốn sau này Trang hối hận.
- Nhưng tớ không muốn tớ cố gắng hết mình, để rồi tất cả những gì tớ nhận lại chỉ là tổn thương. – Trang nhẹ nhàng lên tiếng.
- Vậy Trang diễn một màn kịch cho Minh xem nhé!
Chủ nhật cuối tuần. Nắng đẹp. Phong mời Trang đi xem phim, sau đó đi dạo vài vòng loanh quanh khu giải trí. Do Dương đã thông đồng với Việt Anh trước, nên thật tình-cờ-và-bất-ngờ, nhóm bạn bốn người của Minh cũng đang tụ tập chào mừng ngày Việt Anh và Tuấn về nước. Mặc dù biết thừa cái Dương gọi là “màn kịch”, nhưng Trang vẫn bị shock khi thoáng nhìn thấy bóng dáng anh. Chia tay xong, bây giờ mỗi lần nhớ về Minh, cô chỉ còn giữ lại toàn những kỷ niệm đẹp, vì thế, khi vừa nhìn thấy anh, mọi cảm xúc trong Trang ào về, trào dâng mãnh liệt. Cô đứng sững lại trong giây lát. Anh gầy đi nhiều thì phải, nụ cười gượng gạo… Là cô tưởng tượng quá nhiều, hay Minh thật sự suy sụp vì kết cục của hai người hôm nay nhỉ, Trang phân vân tự hỏi.
Mãi đến khi Phong đi mua đồ uống về, cô mới bừng tỉnh, quay sang nở nụ cười với anh. Vốn là người nhạy cảm, Phong rất dễ dàng nhận ra thái độ bất thường của Trang, anh khéo léo di chuyển ánh mắt về phía trước, hình như… là Minh. Anh đã từng được xem ảnh một lần, tuy không còn nhớ rõ mặt lắm, nhưng với tình địch của mình, sao quên hết được. Nhưng cũng chỉ một thoáng bất ngờ. Rất nhanh, anh lại bình tĩnh và nhẹ nhàng kéo Trang vào lòng: "Mới đợi anh một tí mà đã nhớ đến ngẩn ngơ cả ra thế kia rồi cơ à?". Anh cười và thơm nhẹ vào má Trang một cái. Trang giật mình. Cảm giác này... vẫn biết là đóng kịch, là phím trước, mà sao vẫn bối rối quá! Mặt Trang bỗng dưng nóng bừng, cảm giác như cả hai má cũng đang đỏ hết cả lên rồi. Thấy vậy, anh cũng phì cười, đưa tay véo má Trang một cái. "Aaa, ai cho đấy hả?" - Trang cũng cười và cố kiễng chân véo lại anh. Tiếng cười giòn tan khiến nhiều đôi đi qua cũng phải quay lại nhìn ghen tị.
Dõi theo Trang từ đằng xa, Minh sững người khi thấy cảnh thân thiết ấy. Lâu lắm rồi Minh mới lại nhìn thấy nụ cười tươi tắn đó. Lâu lắm rồi, Trang chẳng cười bên anh thoải mái như vậy. Mà hôm nay… Minh chợt nhớ những lần trước đi chơi với Minh, Trang thường xinh xắn và năng động trong bộ quần áo đơn giản: quần jean – áo phông, anh đã lỡ quen với hình ảnh Trang thoải mái như thế. Nhưng hôm nay… chiếc váy hồng đơn giản nhưng làm cô nữ tính hơn rất nhiều, mái tóc làm xoăn nhẹ, lại còn trang điểm nhẹ nữa. Trông cô ấy thật quyến rũ, một Rainnie như vậy, Minh chưa từng nhìn thấy. Tên nào đang đi với Trang thế? Một cảm giác khó chịu bỗng dâng lên trong lòng Minh. Trang đang đứng đó, ngay trước mặt anh, nhưng lại cười đùa vui vẻ với một đứa con trai khác. Thậm chí anh ta còn ngang nhiên đi mua nước cho cô uống, còn… vòng tay qua ôm cô nữa. Một cảm giác khó chịu, ngột ngạt đến khó thở bỗng dâng lên trong Minh. Bàn tay anh nắm chặt lấy lon coca để trước mặt như cố kìm lại cảm xúc của mình.
Việt Anh và Tuấn cũng nhìn thấy những biểu hiện của thằng bạn thân, cả hai nhún vai, lắc đầu nhìn nhau. Việt Anh trong lòng cũng thấy thật kỳ lạ, rõ ràng Dương bảo anh hãy chọn địa điểm hẹn là nơi này, rõ ràng anh biết Trang cũng sẽ đến đây ngày hôm nay, nhưng không ngờ lại là với một chàng trai khác. Việt Anh ngước lên nhìn Trang lần nữa, mỉm cười chào cô. Đúng lúc anh nghe một giọng nói vang lên bên tai – là Tuấn.
- Cô này được lắm! Nhìn thấy bọn tớ ngồi đây mà không thèm qua chào lấy một tiếng!
Trang dẫn người con trai ấy tiến đến gần anh. Càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, cảm giác ngột ngạt trong lòng Minh cũng tăng theo cấp số nhân. Mặt lạnh tanh không chút cảm xúc, nhưng kỳ thật sóng lòng đã nổi lên. Điều duy nhất anh muốn làm là xông lên đấm cho thằng đi bên cô ấy một trận, rồi kéo công chúa nhỏ về phía mình. Anh đã từng hứa sẽ làm vệ sĩ của cô, bảo vệ, chăm lo cho công chúa. Lời hứa này… anh vẫn chưa thực hiện được.
- Chào các bạn! Trùng hợp quá! Tuấn về từ bao giờ thế? Dạo này tớ online Facebook chớp nhoáng lắm, không kịp update hehe.
- Eo, Trang thiên vị thế? Sao biết Việt Anh về mà không biết tớ về từ bao giờ thế?
- Việt Anh thì dính chặt với Dương mà, bọn tớ còn đếm ngược ngày bạn ý về cơ. Ai bảo Tuấn không có người yêu là bạn thân tớ cơ, haha.
Mọi người cùng phá lên cười, ánh mắt Việt Anh khi nhắc đến Dương ánh lên một nét dịu dàng trìu mến, nụ cười cũng rộng hơn một chút. Tuấn rất muốn hỏi cụ thể chuyện giữa Trang và Minh, lại thêm cả anh chàng lạ mặt đứng bên cạnh, nhưng có lẽ cảm thấy thời điểm và hoàn cảnh không thích hợp, nên anh đành nhìn, không hỏi nữa.
Đứng đối diện với anh, Trang có thể tự nhiên nói chuyện với Tuấn, với Việt Anh, duy chỉ có anh… như bị bỏ rơi vậy. Nét mặt Minh sa sầm xuống, từ lúc đấy ăn gì, uống gì đều thấy nhạt toẹt, chẳng có mùi vị gì cả.
Kéo tay Phong ra khỏi trung tâm giải trí, Trang vẫn còn thấy tim mình đập thình thịch. Trang ngước lên nhìn Phong. Bỗng nhiên lại kéo anh làm nam chính cho vở kịch của mình, Trang thấy rất có lỗi. Ánh mắt ban nãy, động tác tự nhiên ban nãy của Phong khiến trong cô hiểu ra một điều gì đó, nhưng rất nhạt nhòa, mờ ảo, Trang không định hình rõ ràng được. Chỉ là cô sợ Phong sẽ bị tổn thương… sau ngày hôm nay. Từ trước đến nay, Trang chỉ coi Phong như anh trai, anh cũng chưa tỏ tình gì với cô, quan hệ bình thường, đâu cần sợ sẽ làm tổn thương đến anh nhỉ? Tự an ủi mình như vậy khiến Trang an tâm trở lại.
***
Vừa về đến nhà, Trang gọi điện thoại kể cho Dương nghe diễn biến cuộc đi chơi hôm nay. Hai cô gái tí tởn buôn điện thoại gần hai tiếng đồng hồ, cho đến khi giọng nói của Dương vang lên tràn đầy sự xúc động:
- Trang ơi, ngại quá, nhưng mà tớ xin lỗi nhé! Việt Anh về đến nhà tớ rồi, chắc vừa đi chơi với bọn nó về, chúng tớ ngồi nói chuyện một lúc nhé, được không? À, để tớ hỏi Việt Anh thêm xem Minh có suy nghĩ gì không. Nhưng mà thái độ của Minh lúc nãy, tớ nghĩ là do chàng ghen đấy. Tớ cá 100% là tối nay Minh sẽ vừa online phát là pm Rainnie luôn! Nhớ để status kiểu gì đấy, mà phải làm chàng ghen lồng lộn lên thì càng tốt, hí hí!
Dương nói liến thoắng làm Trang phì cười lăn lộn, vừa dứt lời thì cô nghe thấy đầu dây bên kia thấp thoáng giọng nói của Việt Anh, hẳn nào… Trang hét to qua điện thoại:
- Dương, tôi giết cô, dám vì người yêu quên bạn. Ối giời ơi là giời ơi, tôi ghét cô!
Rồi ba đứa cùng cười như nắc nẻ. Người yêu Dương cũng giật lấy điện thoại bạn gái, trêu lại Trang vài câu rồi mới cúp máy.
Đang ăn cơm tối, điện thoại Trang bất chợt vang lên bài hát “Hoedown Throwdown” – nhạc chuông tin nhắn dành riêng cho con người đặc biệt ấy, từ lúc chia tay trong im lặng, cho đến bây giờ Trang mới phát hiện ra mình chưa thay nhạc chuông cho anh.
Tin nhắn vỏn vẹn: “Hôm nay em xinh quá! Anh đã rất nhớ nụ cười ấy!”
Online, status Facebook Minh đã thu hút sự chú ý của Trang: "I just wanna say it straight from my heart, oh baby I miss you, I do."
Trang nhoẻn miệng cười, một cảm giác ấm áp len lỏi trong tim.
Màn kịch vẫn nên được tiếp tục.
Rainnie Hanazawa: "Cứ xem như là người vô tình lướt qua cuộc đời ta. Ta sẽ dành cho người một khoảng nhỏ trong tim, chỉ cần đủ để mỗi khi vô tình nhớ lại, ta thấy vui vì mình đã từng có một thời mộng mơ, yêu thương như thế. Khoảng lớn mênh mông hơn kia, ta sẽ để trống, chờ đến một ngày có người đến lấp đầy với tất cả yêu thương..."
Minh ngồi thẫn thờ trước màn hình Facebook. Bốn dòng status ngắn ngủi như những nhát dao, đâm thẳng vào trái tim anh, dày vò anh. Anh đã thực sự trở thành “người vô tình lướt qua” người con gái đã từng là của anh… Anh đâu muốn thế, chỉ là muốn tạo khoảng cách một chút, để anh có thời gian tìm lại những cảm xúc đã bị thời gian mài mòn, nhưng… có ai ngờ đâu kết cục lại là chia tay, là bốn tháng sau Trang hạnh phúc bên người con trai ấy. Anh ta là người đến để “lấp đầy với tất cả yêu thương” đó sao? Minh thấy lòng mình chua xót. Một thứ gì đó vỡ vụn… Em gái anh bước vào, thấy anh tắt hết đèn điện, ngồi thừ ra với cái laptop trước mặt, tò mò tiến đến đằng sau. Vẫn là Facebook chị ấy, Rainnie Hanazawa. Cô bé mỉm cười, anh trai em vẫn không thay lòng đổi dạ, bất chấp sự bám riết của Linh Chi.
“Anh trai em không quên nổi chị đâu. Có thể cho hai người thêm một cơ hội nữa không?”
“Cám ơn em.”
Trang hơi bất ngờ khi nhận được tin nhắn thiện chí của em gái Minh. Trong thời gian yêu Minh, em gái anh không tỏ thái độ yêu quý Trang đặc biệt, thậm chí vài lần còn gây sự với cô trước mặt anh. Thế mà giờ đây… Nhưng Trang không muốn để lộ kế hoạch của mình, màn kịch vừa mở đầu đã lên đến cao trào, phải có thời gian để mở nút thắt.
Dù sao thì, vì trái đất hình tròn, nên những người yêu nhau nhất định sẽ tìm về với nhau. Trang tin là như thế.
Status Yahoo của Rainnie Hanazawa:
“Nếu có đứa hỏi chúng mày giờ gọi nhau là gì?
Em sẽ gọi anh là kỉ niệm
Để một ngày nếu có điều màu nhiệm
Kỉ niệm sẽ về đúng chỗ bên em.”
Minh Minh: Online muộn thế Trang
Minh Minh: Anh đã out đi ngủ mà lại nhìn thấy em
Minh Minh: Nên vào G9 đã rồi mới đi ngủ
Rồi Minh khựng lại khi nhìn biểu tượng cười mỉm của Trang.
Nhưng cũng chính khoảnh khắc ấy, khoảnh khắc của hờn ghen, giận dỗi, quan tâm, tất cả mọi cảm xúc cần có đã quay trở về, đủ để làm ấm lại hai trái tim đã từng lạnh vì nhau.
***
Sau một vài buổi đi chơi chung với Dương và Việt Anh sau đó, quan hệ giữa Trang và Minh đã tích cực lên trông thấy. Một sự khởi đầu mới mẻ, dường như mọi thứ đang bắt đầu lại từ đầu.
Minh hẹn Trang ở quán café mà trước đây hai người vẫn thường hẹn hò.
- Em ngồi chờ anh có lâu không?
Đây là câu hỏi trước đây Minh thường xuyên hỏi, bởi trong mỗi cuộc hẹn, nếu không phải Minh sang nhà đón Trang, thì sẽ luôn là Trang đợi, và anh đến muộn. Bắt đầu từ lúc Minh quyết tâm theo đuổi lại cô từ đầu, anh đã luôn tự nhắc nhở bản thân, không bao giờ để cô phải đợi. Vì thế, hôm nay, câu hỏi đã được chuyển vai.
- Anh đến lâu chưa?
- Uh, chưa lâu lắm.
Chà chà, định nghĩa mới của sự trôi chảy của thời gian, lẽ nào ngồi chờ một tiếng rưỡi vẫn được tính là “không lâu lắm”? Nghĩ lại, Minh cũng tự thấy nực cười với bản thân, anh bây giờ giống như một cậu nhóc chưa từng biết yêu, hồi hộp đến mức phải đến trước cuộc hẹn hơn một tiếng đồng hồ.
Nhìn ánh mắt như biết cười của Minh, Trang có chút bối rối. Cô ngồi xuống bên cạnh anh. Thơm quá... Hương thơm nhè nhẹ tỏa ra từ người Minh làm một cảm giác nao nao khó tả trào dâng trong lòng cô, giống như mặt nước mùa thu đang tĩnh lặng bỗng dưng bị ném một viên đá xuống, xôn xao rung động. Lần đầu tiên gặp nhau, đó cũng chính là điều khiến cô ấn tượng nhất... Nhẹ nhàng và rất riêng, ngay từ lúc đó mùi hương ấy đã khiến cô có ý nghĩ muốn ở gần anh mãi, muốn được dụi đầu vào anh để được cảm thấy ấm áp và hít hà mùi hương.... Trang thả mình trong suy nghĩ, để đầu óc tự do bay về những mảng ký ức hai năm trước.
Cảm giác xúc động ùa về khiến sống mũi Trang cay cay. Hóa ra, hai người đã từng khó khăn như thế. Bắt đầu là Trang thích Minh đơn phương, Minh thích Phương Anh đơn phương – và việc duy nhất một người bạn thân như Trang có thể làm là đứng bên cạnh động viên, quan tâm, an ủi. Rồi sau đó là sự xuất hiện của bí thư Tùng, những kỷ niệm bao lần Minh ghé qua Ngoại Thương đón Trang về… Cơ hồ bao nhiêu là ký ức đẹp đẽ… Vậy mà cô với Minh đã từng thật sự muốn chia tay nhau... Nghĩ đến hai từ “chia tay” thôi mà lòng Trang đã thấy đau nhói lại.
Bất giác, cô nhớ đến một status cô từng trưng trên Facebook. "Spongebob: "What do you usually do when i'm gone?" - Patrick: "Wait for you to come back." Bây giờ, nếu Minh hỏi Trang, cô nhất định sẽ trả lời giống như thế. Cô sẽ đứng trước mặt anh, hít một hơi dài, can đảm thừa nhận rằng mình chưa bao giờ hết yêu anh, chưa bao giờ muốn thật sự rời xa anh, chưa bao giờ ngừng chờ đợi anh.
***
Như một thói quen, trước khi đi ngủ, Trang lại mở Gmail thêm một lần nữa. Kỳ lạ thay, vừa gặp nhau lúc tối, vừa nói chuyện điện thoại một lúc, thế mà bây giờ hộp thư điện tử của cô lại có thêm một bức mail được gửi đến từ địa chỉ Minh Minh.
Click vào mail, một bức thư thật dài.
Subject: Ultimately, I realize how much you mean to me, and how much I love you :*
"Việt Anh gửi cho anh link này, hay lắm! Anh không biết là cậu ấy quan tâm đến tâm lý con gái như thế, hóa ra vì từ trước đến nay, anh quan tâm em chưa đủ. Anh vừa đọc link này xong, cho em đọc cùng nhé!
"Các chàng trai có biết:
Người con gái yêu bạn nhất là người sau khi nổi giận với bạn, họ quay đi và sẽ không ngừng khóc.
Khi một người con gái vừa đi vừa khóc trên phố mà chẳng cần quan tâm rằng có hay không người đang nhìn mình, thì lúc đó, chắc chắn rằng trái tim họ đã thật sự tan nát.
Con gái chỉ "lảm nhảm" với người mà họ yêu, và cũng chỉ nhõng nhẽo với người mà họ thực sự quan tâm.
Sự ương ngạnh, tính khí thất thường, tỏ ra như một "đứa bé" hư, tất cả cũng chỉ vì họ muốn bạn chú ý, quan tâm đến họ nhiều hơn.
Nếu như họ không yêu bạn, họ sẽ chẳng nổi giận với bạn, không mong bạn tới dỗ dành, và cũng sẽ không vì bạn mà rơi nước mắt. Bởi nếu là người mà họ không yêu, sẽ chẳng bao có khả năng khiến họ như thế.
Và bạn có biết... khi bạn rời xa họ, bỏ họ lại một mình... Họ sẽ mong đợi. Và lo sợ biết bao nhiêu.
Và tất cả những điều đó cũng chỉ vì họ yêu bạn.
Và tất cả những điều đó cũng là vì bạn không đủ hiểu họ.
Phụ nữ biết quá nhiều những thứ họ không nên biết. Đàn ông lại có quá nhiều thứ không biết về những điều họ nên biết. Bởi vậy, khi giận nhau, bạn cho rằng tính khí họ thật tệ. Họ lại cho rằng bạn dần không yêu thương họ. Khi "chiến tranh lạnh", bạn cho rằng họ không chấp nhận, không hiểu bạn hoàn toàn. Họ lại nghĩ bạn không quan tâm họ.
Hãy ôm người con gái bạn yêu thật chặt, trao cho cô gái ấy một nụ hôn để xóa hết sự tổn thương trong lòng, và nước mắt trên khóe mi cô. Bởi vì điều khiến họ cảm thấy sợ hãi nhất chính là sự vô tâm, lạnh lùng ngoảnh mặt bước đi của bạn. Nếu có yêu thương, xin hãy bao dung, bởi một lúc nào đó, khi mất nhau, chúng ta lại nuối tiếc một đời...
Hy vọng mỗi một người con trai nên biết trân trọng người con gái đang thực sự ở bên cạnh mình. Họ cho bạn tất cả, không mong nhận lại, chỉ ước mong bạn hiểu, và nắm chặt lấy đôi bàn tay của họ.
Đừng làm người con gái của bạn phải khóc, đừng khiến họ đau lòng, và đừng làm cho họ cảm thấy tuyệt vọng. Bởi vì một khi người con gái yêu, nếu mất đi người mình yêu... Điều đó đồng nghĩa, họ đang mất đi cả thế giới này."
Quả thật là từ trước đến giờ anh vô tâm và vụng về quá, anh không để ý đến những điều nhỏ nhặt. Anh luôn nghĩ rằng anh đối xử với em đã rất tốt rồi. Anh vẫn nhớ lần em gặng hỏi anh về Linh Chi, anh cho là em ghen vớ vẩn, cuối cùng lại thành ra nổi giận với em, rồi cãi nhau. Lần nào cũng thế, cứ nhắc đến Linh Chi là em lại khóc. Anh thật sự không hiểu, anh cứ nghĩ em sẽ sợ hãi khi đối mặt với Phương Anh hơn, nên anh luôn tìm cách làm em tin rằng anh không còn tình cảm với Phương Anh, quên mất em lại có những mối lo sợ khác. Ngày hôm đó, cãi nhau xong, anh không biết em khóc bao lâu, có vừa đi xe bus vừa khóc tèm lem mặt mũi không, anh không dám tưởng tượng. Bởi vì cứ nghĩ đến cảnh, em cô đơn, em khóc một mình, anh lại không ở bên cạnh, là đủ để anh muốn đánh mình một trận rồi.
À, nói cho em biết một điều nhé: Anh ghét nhất là những giọt nước mắt của em đấy! Thế nên, sau này anh sẽ không làm em phải khóc nữa đâu Ngoan nhé, Rainnie! Trước đây, anh thừa nhận là có lúc anh thấy em nói nhiều phết, lại hay nhõng nhẽo, đúng kiểu công chúa Rainnie, có đôi khi anh hơi khó chịu và mệt mỏi một chút. Nhưng sau khi đọc bài viết này xong, anh mới nhận ra: Hóa ra con gái chỉ như thế trước mặt người mình yêu. Đột nhiên lại muốn chiều chuộng và yêu thương em hết lòng. Sau này em như thế nào cũng được, ngang ngạnh cũng được, bướng bỉnh cũng được, hư cũng được, nổi giận vô cớ cũng được (anh sẽ dỗ dành và lau nước mắt cho em), lảm nhảm những chuyện anh không hiểu cũng được, miễn là hãy yêu anh như lúc ban đầu nhé. À, nhưng mà không được nói về người con trai khác trước mặt anh nhé, đặc biệt là Anh Ta!
Trước đây, có những lúc anh thấy chúng ta hiểu về nhau quá nhiều, anh sợ đến một lúc nào đó, chúng mình sẽ chán nhau, nên mới muốn xa nhau một thời gian. Không phải là anh hết yêu em đâu nhé! Bây giờ, việc em cần làm là hãy quên đi bốn tháng vừa qua, hãy cùng anh quay về điểm đầu tiên của con đường, rồi cùng nhau đi về phía trước.
Anh đã hứa với một người, sau này nhất định sẽ trân trọng em, sẽ đeo bám em mãi không buông, thế nên đừng bao giờ tự buông tay mình ra trước nhé. Anh sẽ không để mất em lần thứ hai đâu. Bởi vì một khi người con gái yêu, nếu mất đi người mình yêu... Điều đó đồng nghĩa, họ đang mất đi cả thế giới này mà. Với em, ngày này không bao giờ xảy ra đâu.
Ngủ ngoan nhé, công chúa! Sáng mai hạ thần sẽ qua đón công chúa đi chơi Bờ Hồ!"
Từng giọt nước mắt rơi xuống má Trang. Hạnh phúc… Ngọt ngào… Tình yêu…. Cô đã lấy lại đầy đủ những cảm xúc ngày trước rồi. Trải qua những ngày tháng khó khăn, Trang học được cách tự giữ gìn tình yêu, nuôi dưỡng cảm xúc, và trân trọng những người đáng để trân trọng.
12h đêm, Trang gọi điện cho Dương:
- Cám ơn Dương nhiều nhiều lắm!
- Hihi ngốc ạ. Nhìn thấy Trang vui vẻ như thế này, tớ cũng thấy vui lắm. Minh với Việt Anh dạo này cũng thân nhau hơn đấy. Chuyện tình cảm tuy khó nói trước, nhưng đi được đến đây, tớ cũng thấy hạnh phúc lắm rồi. Tình yêu cần phải thử thách mà, hai bạn vượt qua thử thách này, coi như là viên mãn rồi nhé! Sướng quá!
***
2h sáng, Facebook Trang xuất hiện một Wall Photo, vị trí chàng trai được tag đương nhiên là Minh Ngọc Nguyễn, còn cô gái, còn có thể là ai khác ư, ngoài Rainnie?
" ♥ From Rainnie, with love ♥
Anh yêu ơi, hãy tha lỗi cho em
Nếu đôi lúc giận hờn anh vô cớ
Những bực dọc trong ngày vất vả
Làm anh buồn mà em có vui đâu
Chỉ riêng điều được sống cùng nhau
Niềm sung sướng với em là lớn nhất
Trái tim nhỏ nằm trong lồng ngực
Giây phút nào tim đập chẳng vì anh...
Đột nhiên thấy yêu, thấy nhớ, thấy thương và thấy tự hào rất nhiều..."
Mệt, nhưng cả Trang và Dương đều chìm vào một giấc ngủ sâu và ngon, nụ cười ngọt ngào vẫn đọng lại trên môi hai cô gái. Đây là giấc ngủ an bình nhất của Trang suốt bốn tháng qua. Trong mơ... Bài hát " Ban mai xanh" mà Minh với Trang yêu thích nhất lại vang lên đâu đây: "Với ước mơ về phía mặt trời xanh, người yêu nhau sẽ đến với nhau. Mãi trong tôi mơ đến một ngày mai cùng em yêu bước chân vào đời..."